Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

CHO CHÚNG CON ĐƯỢC XIN LỖI THẦY

CHUYỆN ĐỜI TỰ KỂ:

CHO CHÚNG CON ĐƯỢC XIN LỖI THẦY 

          Năm ấy tôi học lớp 12. Lớp chúng tôi đã tổ chức kỷ niệm Ngày nhà giáo Việt Nam một cách trọng thể : chúng tôi hát hò, liên hoan trong lớp, mua rất nhiều hoa tặng các thầy giáo, đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm. Hôm ấy cô ôm những bó hoa nhiều đến nỗi không còn chổ để…
         Đến trưa, khi gần kết thúc buổi lễ, xuống đến sân trường cô cho tôi lại một bó hoa, bảo mang về cắm cho vui. Tôi vui vẻ cầm lấy bó hoa. Bỗng tôi chợt thấy thầy Hưng, một thầy giáo dạy chúng tôi môn lịch sử khi chúng tôi còn học lớp 10, đang dắt xe đạp ngang qua sân trường. Thầy Hưng tuổi trạc 50, dáng người nhỏ bé, khuôn mặt hiền. Đôi mắt thầy ẩn sau cặp kính cận dầy cộp nhưng luôn lấp láy sự hài hước nhẹ nhàn, dễ mến. Đặc biệt, thầy có cách giảng dạy môn lịch sử hết sức hay và truyền cảm. Những bài giảng lịch sử của thầy luôn sống động với rất nhiều câu chuyện liên quan đến những sự kiện lịch sử cụ thể. Có lần, khi giảng đến bài cách mạng Pháp, thầy còn hát cho chúng tôi nghe bài hát của cách mạng Pháp rất hay…Thấy thầy, tôi vô tư cầm bó hoa cô giáo chủ nhiệm cho, chạy ra tặng thầy và nói lời chúc mừng thầy nhân Ngày nhà giáo. Lời chúc mừng của dứa học trò thiếu suy nghĩ, nữa đùa nữa thật và rất nghịch ngợm vì đã… trêu được thầy. Ai lại đi tặng hoa cho thầy vào giờ này cơ chứ. Nếu có thể hiện lòng biết ơn, sự kính trọng đối với thầy thì phải tặng hoa đầu giờ kia. Và phải là một đóa hoa tươi mới mua. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là đùa thầy một chút cho vui vì thầy vốn là người hài hước. Song, thay vì thế, tôi bất ngờ nhận thấy ở thầy một nỗi xúc động chân thành từ đôi ma7t1 lấp lánh sau cặp kính cận dày. Thầy nói với tôi rằng đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm dạy học thầy được tặng hoa nhân Ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, rằng thầy hết sức xúc động, rằng thầy chỉ là một giáo viên dạy môn phụ và đã dạy qua lớp tôi từ lâu mà tôi vẫn còn nhớ đến thầy. Rồi rất hạnh phúc, thầy ngẩng cao đầu, tay ôm bó hoa, dắt tiếp chiếc xe đạp cọc cạch đi ra phía cổng trường…
            Trời ơi! Tôi thật sự bàng hoàng. Hơn 20 năm dạy học mà thầy chưa nhận được bó hoa nào nhân Ngày nhà giáoViệt Nam ư? Mà lại là một thầy giáo đáng kính đến như vậy! Bọn học trò chúng tôi sao mà suy nghĩ “ngắn” thế! Chúng tôi chỉ biết quan tâm và tặng hoa những thầy cô giáo dạy môn chính và cô giáo chủ nhiệm thôi. Môn phụ thì không cần thiết lắm. Có gì đã có hội phụ huynh của lớp của trường lo. Nhưng hội phụ huynh chắc chỉ chú trọng về vật chất. Và chẳng có đứa học trò nào nhớ ra phải tặng hoa cho thầy.Đến khi nhận được đóa hoa đầu tiên thì lại mang một tính chất hơi đùa cợt hơn là nghiêm túc. May mà thầy không phát hiện điều ấy…
              Hình ảnh đôi mắt lấp lánh sau cặp kính cận dày và gương mặt hiền hậu của thầy ánh lên nét hạnh phúc khi lần đầu tiên nhận bó hoa ngày 20/11 năm ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Hơn 20 năm trôi qua nhưng tôi vẫn tự trách sao bọn học trò chúng tôi lại vô tâm đến như vậy.
              Thầy Hưng ơi, thầy ở đâu cho chúng con được xin lỗi thầy.
      
                                                                        Đ.T.T.H.( Hà Nội)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét